“PHỤ HUYNH HOÁ” VÀ “RỐI LOẠN VAI” TRONG “TÌM MÌNH TRONG THẾ GIỚI HẬU TUỔI THƠ – ĐẶNG HOÀNG GIANG

Hôm nay tiếp tục lại là câu chuyện bị “𝒑𝒉𝒖̣ 𝒉𝒖𝒚𝒏𝒉 𝒉𝒐𝒂́” và “𝒓𝒐̂́𝒊 𝒍𝒐𝒂̣𝒏 𝒗𝒂𝒊” trong sách “𝑻𝒊̀𝒎 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒈𝒊𝒐̛́𝒊 𝒉𝒂̣̂𝒖 𝒕𝒖𝒐̂̉𝒊 𝒕𝒉𝒐̛” của bác Giang.

(Tuy nhiên vì mình cảm thấy phần truyện này khá dài và nhiều vấn đề nên mình xin tách ra đây là phần 1 kể về chuyện học tập của nhân vật.)

Đầu tiên, nhân vật trong câu chuyện này là Đan, một chàng trai tên 20 tuổi được nhiều bạn bè ngưỡng mộ, họ hàng trầm trồ khi tuổi nhỏ nhưng đã tham gia nhiều cuộc thi, dự án giáo dục lớn nhỏ ở Quốc tế.

Tuy nhiên sự thật phũ phàng đằng sau đó lại chính là những gì “chị Duyên”, mẹ của Đan nhờ có cơ nên đưa tay ra nên dàn xếp.

Suốt những năm tháng sau đó, kể từ khi lớn lên Đan thân với chị Duyên như “hình với bóng”.

“𝑇𝑢̛̀ 𝑐𝑎̂́𝑝 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ đ𝑎̃ đ𝑢̛𝑎 𝑡𝑜̂𝑖 𝑣𝑎̀𝑜 𝑠𝑖𝑛ℎ ℎ𝑜𝑎̣𝑡 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐𝑎́𝑐 𝑐𝑎̂𝑢 𝑙𝑎̣𝑐 𝑏𝑜̣̂ 𝑁ℎ𝑎̀ 𝑏𝑎́𝑜 𝑛ℎ𝑜̉. 𝐶𝑎́𝑐 𝑐𝑜̂ 𝑐ℎ𝑢́ 𝑡𝑟𝑎̂̀𝑚 𝑡𝑟𝑜̂̀ 𝑣𝑒̂̀ 𝑡𝑜̂𝑖, 𝑘ℎ𝑒𝑛 𝑛𝑔𝑜̛̣𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑚𝑒̣. 𝐴𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑚𝑎̣̆𝑐 đ𝑖̣𝑛ℎ 𝑡𝑜̂𝑖 ℎ𝑜̣𝑐 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂𝑛, 𝑚𝑎̣̆𝑐 𝑑𝑢̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝐻𝑜̣ 𝑐ℎ𝑜̣𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑖 𝑡ℎ𝑎𝑚 𝑑𝑢̛̣ ℎ𝑜̣̂𝑖 𝑛𝑔ℎ𝑖̣ 𝑞𝑢𝑜̂́𝑐 𝑡𝑒̂́ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑟𝑒̉ 𝑒𝑚. 𝐵𝑜̂́ 𝑚𝑒̣ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑘ℎ𝑜𝑒 𝑘ℎ𝑎̆́𝑝 𝑐𝑎̉ ℎ𝑜̣ ℎ𝑎̀𝑛𝑔, 𝑚𝑎̣̆𝑐 𝑑𝑢̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑚𝑒̣ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 đ𝑜́ 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑙𝑎̀ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑐ℎ𝑜̣𝑛”.

Tiếp đó “𝐶𝑢𝑜̂́𝑖 𝑐𝑎̂́𝑝 𝐵𝑎, 𝑚𝑒̣ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 𝑡ℎ𝑖𝑒̣̂𝑢 𝑡𝑜̂𝑖 𝑣𝑎̀𝑜 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎̂𝑢 𝑙𝑎̣𝑐 𝑏𝑜̣̂ ℎ𝑢̀𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̣̂𝑛, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑡𝑢̛̀ đ𝑜́ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑖 𝑡ℎ𝑖 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝐴𝑛ℎ 𝑜̛̉ 𝑀𝑎𝑙𝑎𝑦𝑠𝑖𝑎. 𝑅𝑜̂̀𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑎𝑚 𝑔𝑖𝑎 𝑣𝑎̀𝑜 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑖̀𝑛ℎ 𝑛𝑔𝑜𝑎̣𝑖 𝑘ℎ𝑜́𝑎 𝑣𝑒̂̀ 𝑡𝑟𝑖𝑒̂́𝑡 ℎ𝑜̣𝑐, 𝑣𝑎̆𝑛 ℎ𝑜́𝑎, 𝑥𝑎̃ ℎ𝑜̣̂𝑖 𝑣𝑎̀ 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑢̛́ ℎ𝑎𝑦 ℎ𝑜 𝑘ℎ𝑎́𝑐.”

Cuối cùng sau khi lên Đại học được vài tuần, Đan quyết định gap year bởi lý do “không thể tiếp tục được nữa”. Đan cảm thấy: “𝑇ℎ𝑢̛̣𝑐 𝑟𝑎 𝑛𝑔𝑎̀𝑛ℎ ℎ𝑜̣𝑐 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑒̣̂, 𝑐𝑎́𝑐 𝑔𝑖𝑎́𝑜 𝑣𝑖𝑒̂𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑒̣̂, 𝑏𝑎̣𝑛 ℎ𝑜̣𝑐 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑒̣̂, 𝑡𝑜̂𝑖 ℎ𝑜̣𝑐 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑜̂̉𝑛, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑠𝑢̛̣ 𝑣𝑜̂ 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎 𝑘ℎ𝑜̂̉𝑛𝑔 𝑙𝑜̂̀ 𝑘ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑠𝑢̛̣ đ𝑎̀𝑦 𝑎̉𝑖”.

Đan cho biết bản thân chưa có kế hoạch gì được vẽ ra cho tương lai nhưng “𝑁𝑒̂́𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑠𝑒̃ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐. 𝑇𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 ℎ𝑎𝑦 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖̀ đ𝑒̂̀𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑜̂̉𝑛, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑟𝑜̃ 𝑐𝑎́𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑜̂̉𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛𝑎̀𝑦 ℎ𝑜̛𝑛”. Do đó Đan đã lựa chọn tự bước ra đời như một vụ đánh cược.

Đan cũng cho biết thêm đây là lần đầu tiên Đan đưa ra quyết định về cuộc đời mình. Ta cũng có thể hiểu rằng đây hành động vùng vẫy của Đan để vươn ra khỏi tầm kiểm soát của mẹ.

“𝑇𝑢̛̀ 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑛𝑎𝑦, 𝑚𝑒̣ 𝑙𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑞𝑢𝑦𝑒̂́𝑡 đ𝑖̣𝑛ℎ 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́. 𝑁ℎ𝑢̛ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑛𝑜́𝑖, 𝑚𝑒̣ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑒́𝑝, 𝑚𝑒̣ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑔𝑖𝑎̉𝑖 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ, 𝑚𝑒̣ 𝑡ℎ𝑢𝑦𝑒̂́𝑡 𝑝ℎ𝑢̣𝑐. 𝑇𝑜̂𝑖 đ𝑎̂𝑢 𝑐𝑜́ 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑔𝑖̀ đ𝑒̂̉ 𝑚𝑎̀ 𝑝ℎ𝑎̉𝑛 đ𝑜̂́𝑖? 𝑀𝑒̣ 𝑛𝑎̂́𝑢 𝑎̆𝑛, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑏𝑜́𝑛. 𝑉𝑎̀ 𝑘ℎ𝑖 𝑚𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑎́𝑚 𝑡𝑢𝑜̂̉𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 𝑞𝑢𝑦𝑒̂́𝑡 đ𝑖̣𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡𝑢̛̀ 𝑐𝑎́𝑖 𝑡ℎ𝑖̀𝑎 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑒̣.”

Sau đó mấy tháng, Đan cảm thấy thoải mái nhưng rồi lại nhanh chóng buồn chán bởi bản thân đã biến thành một kẻ vô công rồi nghề trong mắt những người khác. Đan cảm thấy vô định và ghét ngày mai bởi phải bắt đầu lại. Đan sống trong những ngày lặp lại vô tận “𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑘ℎ𝑜́ 𝑘ℎ𝑎̆𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑏𝑜̀ 𝑟𝑎 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑔𝑖𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔”.

Trong Đan khi đó dần phân tách ra thành 2 trạng thái cảm xúc, 2 nhân cách lúc thì đấm lúc thì xoa cho bản thân khi bị mẹ chỉ trích. Cậu cảm thấy khó hiểu và không biết bản thân nên làm gì.

“𝑀𝑒̣ đ𝑢̛𝑎 𝑡𝑜̂𝑖 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑎̀𝑚 𝑐𝑎́𝑐 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑛𝑎̀𝑦 𝑛𝑜̣, 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑡𝑟𝑎̣𝑖 ℎ𝑒̀ 𝑞𝑢𝑜̂́𝑐 𝑡𝑒̂́. 𝑀𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑒𝑛 𝑛𝑔𝑜̛̣𝑖 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑚𝑎̂́𝑡 𝑐𝑜̂𝑛𝑔 𝑙𝑎̀𝑚 𝑔𝑖̀. 𝑇𝑜̂𝑖 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 𝑏𝑎𝑜 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑟𝑒̀𝑛 𝑙𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑦́ 𝑐ℎ𝑖́ đ𝑒̂̉ 𝑡𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑙𝑎̀𝑚 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 𝑔𝑖̀. 𝑅𝑜̂̀𝑖 𝑏𝑢̀𝑚! 𝑀𝑒̣ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 𝑡𝑢̛̣ 𝑙𝑎̣̂𝑝. 𝐶ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛 𝑟𝑎 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑛ℎ𝑎̀. Đ𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑘𝑖𝑒̂́𝑚 𝑡𝑖𝑒̂̀𝑛. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑣𝑖̀ 𝑠𝑎𝑜 𝑡𝑜̂𝑖 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝑇𝑎̣𝑖 𝑠𝑎𝑜 𝑡𝑜̂𝑖 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑜̉ 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑑𝑒̂̃ 𝑑𝑎̀𝑛𝑔 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑞𝑢𝑒𝑛, 𝑑𝑢̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐ℎ𝑎́𝑛 𝑛𝑔𝑎́𝑛 𝑛𝑜́? 𝐶𝑜́ 𝑔𝑖̀ 𝑏𝑎̉𝑜 đ𝑎̉𝑚 𝑡𝑜̂𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎́𝑛 𝑛𝑔𝑎́𝑛 𝑐𝑎́𝑖 𝑚𝑜̛́𝑖? 𝑇𝑜̂𝑖 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 đ𝑢̛́𝑎 𝑡𝑟𝑒̉ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖̣𝑢 𝑙𝑜̛́𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑚𝑎̂𝑢 𝑡ℎ𝑢𝑎̂̃𝑛. 𝑇ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 1 𝑏𝑎̉𝑜 𝑙𝑎̀ 𝑘ℎ𝑖 𝑚𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎́𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑖𝑒̣̂𝑚, 𝑘ℎ𝑖 𝑑𝑎̂́𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑜̛̀𝑖 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑢̉𝑎 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̉𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡𝑢̛̣ 𝑑𝑜 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑖̣ 𝑔𝑜̀ 𝑏𝑜́, 𝑒́𝑝 𝑏𝑢𝑜̣̂𝑐. 𝑇ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 2 𝑛𝑜́𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑎̀𝑦 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑏𝑖𝑒̣̂𝑛 ℎ𝑜̣̂, 𝑚𝑎̀𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑜̉ 𝑣𝑢̀𝑛𝑔 𝑎𝑛 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑎̀𝑦, 𝑚𝑎̀𝑦 𝑐𝑜́ 𝑠𝑢̛́𝑐 𝑖̀ 𝑙𝑜̛́𝑛.”

Cậu chần chừ và lo sợ không dám bước ra khỏi vùng an toàn sau quãng thời gian được mẹ bón sẵn. Do đó khi đối diện với chính mình, một đứa “con nhà người ta” trong quá khứ, ở hiện tại cậu đã nghĩ đến việc lao đầu vào tường để cho ngất đi khỏi nghĩ.

Nhưng sau cùng cậu lại chỉ phản kháng yếu ớt, một lần nữa mẹ cậu rủ cậu tham gia một buổi nói chuyện về giáo dục giới tính và cậu đồng ý.

“𝑇𝑜̂𝑖 𝑠𝑒̃ đ𝑖, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑙𝑦́ 𝑑𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑢̛̀ 𝑐ℎ𝑜̂́𝑖, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑔𝑖̀ 𝑘ℎ𝑎́𝑐 đ𝑒̂̉ 𝑙𝑎̀𝑚. 𝑉𝑎̉ 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 đ𝑖 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑚𝑒̣ 𝑟𝑜̂̀𝑖. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑞𝑢𝑎̉ 𝑛𝑢́𝑖 𝑣𝑜̂ ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑜̣̂𝑡 đ𝑒̀ 𝑛𝑎̣̆𝑛𝑔 𝑙𝑒̂𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ. 𝑉𝑎̀ 𝑏𝑒̂𝑛 𝑡𝑟𝑒̂𝑛, 𝑚𝑒̣ đ𝑎𝑛𝑔 𝑎̂́𝑛 𝑛𝑜́ 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔. 𝑀𝑒̣ 𝑣𝑢̛̀𝑎 𝑎̂́𝑛 𝑛𝑜́ 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑣𝑢̛̀𝑎 𝑡𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑣𝑎̂̃𝑦 𝑔𝑜̣𝑖 𝑡𝑜̂𝑖”.

Cậu đã lặng lẽ quan sát mẹ cậu liên tục hí hoáy và ghi chép trong khi bản thân chán chường.

Cậu nhận ra sự phụ thuộc hai chiều giữa mình và mẹ (trong chuyện của Ngân là sự phụ thuộc một chiều).

Cậu nhớ lại rằng khi xưa còn trẻ mẹ cũng là một người mộng mơ nhưng bà ngoại lại quá cay nghiệt và nghiêm khắc.

Cậu hiểu mẹ cậu từng gánh nhiều trách nhiệm trên vai nên khi ở hiện tại mẹ cậu làm mẹ, mẹ đã chủ động dẫn và dọn đường để cậu không cảm thấy trống trải.

Cậu cảm thấy xót xa cho mình khi nhận ra mặc dù mẹ không ép con vào trường chuyên, lớp chọn nhưng để có thể tự hào với danh xưng là một phụ huynh hiện đại, tiến bộ, đồng hành cùng con thì từ khi Đan chưa biết mình là ai, chưa biết mình muốn gì thì: “𝑀𝑒̣ đ𝑎̃ 𝑡𝑖̀𝑚 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑣𝑒̂̀ 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 ℎ𝑜̣𝑐 đ𝑎̣𝑖 ℎ𝑜̣𝑐, 𝑣𝑒̃ 𝑠𝑎̆̃𝑛 𝑟𝑎 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒̣ 𝑛ℎ𝑎̀𝑛𝑔, 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛. 𝐵𝑢̛𝑜̛́𝑐 đ𝑎̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑛𝑔𝑎̀𝑛ℎ 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝐴𝑛ℎ 𝑛𝑎̀𝑦, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑐𝑎́𝑖 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝐿𝑢𝑎̣̂𝑡 𝑛𝑎̀𝑦”.

Vậy đó, mẹ cậu trong suốt những quá trình lên ý tưởng cho tương lai của con ấy thì mẹ cậu đã không hề hỏi cậu rằng đó có phải là mong muốn.

Khi kín đáo quan sát con trong buổi tọa đàm về giới tính, trong khóa học viết Văn, khi cảm thấy con trai không hào hứng mà tỏ ra miễn cưỡng, chị Duyên – mẹ cậu đã cảm thấy ngạc nhiên và băn khoăn bởi không hiểu tại sao con trai vẫn cô đơn khi có mình đồng hành. Chị đã tự hỏi bản thân rằng: “𝐿𝑖𝑒̣̂𝑢 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́ 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑔𝑖̀ đ𝑒̂̉ 𝑛𝑢𝑜̂𝑖 𝑑𝑎̣𝑦 𝑐𝑜𝑛? 𝑇𝑜̂𝑖 𝑐𝑎̂̀𝑛 đ𝑜̂̀𝑛𝑔 ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑐𝑜𝑛 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 ℎ𝑜̛𝑛 𝑛𝑢̛̃𝑎? 𝑇𝑜̂𝑖 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑖𝑒̂𝑚 𝑘ℎ𝑎̆́𝑐 ℎ𝑜̛𝑛? 𝑇𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑢̛̣𝑐 𝑠𝑢̛̣ 𝑏𝑜̂́𝑖 𝑟𝑜̂́𝑖. 𝐻𝑜̂̀𝑖 𝑛𝑜́ 𝑐𝑜̀𝑛 𝑛ℎ𝑜̉, 𝑚𝑜̣𝑖 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑡𝑟𝑜̂𝑖 𝑐ℎ𝑎̉𝑦 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑐𝑜̛ 𝑚𝑎̀?”

Sau cùng, khi ngồi sau xe đứa con trai chị chở, chị đã thầm nhủ và trấn an với bản thân rằng “𝑀𝑖̀𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑘𝑖𝑒̂𝑛 𝑛ℎ𝑎̂̃𝑛 𝑛ℎ𝑢̛ đ𝑎𝑛𝑔 𝑑𝑎̆́𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑜̂́𝑐 𝑠𝑒̂𝑛 đ𝑖 𝑑𝑎̣𝑜 𝑣𝑎̣̂𝑦”.

_________________________________________

Khi đọc xong bài này và những gì tác giả phân tích lại, mình cảm thấy ấn tượng nhất với cụm từ như: “𝑪𝒉𝒂 𝒎𝒆̣ 𝒙𝒆 𝒖̉𝒊”. Mình cảm thấy xót xa khi đọc đến những dòng cuối của câu chuyện là Đan gặp lại tác giả và thông báo tin sẽ làm diễn giả với chủ buổi nói chuyện là sự trưởng thành. Tuy nhiên: “𝑇𝑟𝑜̛́ 𝑡𝑟𝑒̂𝑢 𝑡ℎ𝑎𝑦, 𝑘𝑒̂̉ 𝑐𝑎̉ 𝑙𝑎̂̀𝑛 đ𝑜́, 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑢̛́𝑛𝑔 𝑟𝑎 𝑡𝑜̂̉ 𝑐ℎ𝑢̛́𝑐, 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎́𝑜 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝐹𝑎𝑐𝑒𝑏𝑜𝑜𝑘 𝑣𝑎̀ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑏𝑎̣𝑛 𝑏𝑒̀ đ𝑒̂́𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑒”.

________________________________________

🌿 Mình có tìm được bản sách online cho những bạn nào muốn đọc.

🌿 Tuy nhiên như mình đã nói, cuốn này có nhiều yếu tố 18+ nhưng hay nên mọi người cân nhắc có nên đọc không nhé!

Link: https://www.dtv-ebook.com/doconline.php?hash=MTM0MTg=#epubcfi(/6/30[x12.xhtml]!4/2[section]/202/1:330)

#Xenh#docsachcungxenh